Trái tim không ngủ yên
Người mẹ hiến tim của con trai vừa mất vì tai nạn chỉ có một mong muốn là nhìn thấy người nhận trái tim của con nhưng không được vì vướng luật.
Người mẹ ấy từng viết: “Nếu biết được, khi tắt hơi, nhắm mắt mới yên lòng, thanh thản lúc ra đi. Nếu ai biết hoặc người nhận trái tim trưa 16 hoặc ngày 17-9-2020 mong mọi người nhắn giúp tôi biết nhé”. Bệnh viện 108 cho biết bà N. còn đến bệnh viện chăm sóc chàng trai trẻ nhận được đôi tay do con trai bà hiến tặng.
Theo chị Nguyễn Thanh C. – con gái bà N., gia đình mong muốn được biết người nhận tim là ai và không đòi hỏi gì. Chị C chia sẻ: “Bố tôi mất sớm khi em trai tôi mới học lớp 4, một mình mẹ lo nuôi các con ăn học. Ra trường thì năm 2006 em gái tôi mất do tai nạn, để lại con gái mới 9 tháng tuổi. Đến 2020 em trai tôi lại mất. Ai là mẹ chắc hiểu nỗi lòng của mẹ tôi”.
Hôm 14-9-2020, gia đình bà N. ở Hải Dương đau đớn khi người con trai, niềm hi vọng của gia đình, bị chấn thương sọ não và được xác định không qua khỏi. Theo lời kể của gia đình, đó là nỗi đau xé lòng với người mẹ, “tôi đau đớn và gục ngã vì con không thể còn sống bên mình”.
Nhưng rồi vượt lên nỗi đau riêng, gia đình bà N. đã quyết định hiến tạng con trai, “hiến bao nhiêu tạng là thêm bấy nhiêu em T. và như em vẫn bên mẹ” – người con gái của bà động viên. Bà N. đồng ý với điều kiện phải biết được tên tuổi, địa chỉ của người nhận tạng, để sau này bà được biết phần cơ thể ở trên đời có được ổn không?
9h ngày 16-9-2020, gia đình bà N. được gặp mặt con lần cuối, ngay sau đó các bác sĩ tiến hành phẫu thuật lấy 2 tay, gan, thận, phổi để ghép cho những người bệnh đang chờ, tim được điều phối sang ghép tại Bệnh viện Hữu nghị Việt Đức.
“Chiều 16-9, lễ tang cho T. được tổ chức trang trọng, đại diện Bệnh viện Phổi, Bệnh viện 108 cùng 5 gia đình nhận tạng tiễn đưa em, 5 gia đình thường xuyên cập nhật tình hình của những người được ghép, mẹ mừng mỗi khi nghe tin tiến triển; buồn, lo lắng mỗi khi có tin sức khỏe của ai đó không tốt. Cháu trai ghép tay nhận mẹ là bà, rất tình cảm với bà. Duy chỉ có ca nhận tim mẹ mong mỏi nhất, muốn được nghe nhịp thở nhất thì không có liên hệ gì. Mẹ đã tìm đến Việt Đức, nhưng thông tin mỗi lúc một khác. Mẹ đau khổ, gần đây không ngủ được, thậm chí có lời đồn mẹ bán tim, mẹ càng muốn tìm, muốn chứng minh cho mọi người thấy mẹ làm vì nghĩa cử” – con gái của bà N. chia sẻ.
Tác giả Võ Khánh Tuyên nhắc trong tuồng cải lương “Bên Cầu dệt lụa”, khi Trần Minh khố chuối đỗ Trạng Nguyên đã từ chối làm Phò mã, Công chúa Bích Vân đã về tận nơi tiểu thư Quỳnh Nga-vợ hứa hôn của Trần Minh để “tìm mua một trái tim”. Để rồi thất thểu ra về khi nhận ra rằng: Trái tim nó có lý lẽ riêng của nó, không thể nào mua bán hay chiếm đoạt được. Hay chuyện trái tim chàng Trương Chi hóa thành khối ngọc và chỉ tan chảy khi nàng Mỵ Nương rót lệ vào. Ngày xưa, có một ông quan thừa tướng sinh được người con gái tên là Mỵ Nương, nhan sắc tuyệt trần. Nàng ở cấm cung trong ngôi lầu cạnh bờ sông. Bấy giờ có một chàng trai con nhà thuyền chài tên là Trương Chi, ngày ngày đến thả lưới kiếm ăn trên khúc sông đó. Chàng ta thường buông lưới, vừa hát. Tiếng hát rất hay, khiến cho Mỵ Nương ở trong lầu xao xuyến say mê. Một dạo, Trương Chi đi đánh cá ở khúc sông khác. Không được nghe tiếng hát, Mỵ Nương sinh ra sầu não. Nàng bồn chồn trông đợi. Tiếng hát vẫn vắng lặng và nàng bắt đầu ốm. Thừa tướng vội cho mời các lương y đến xem mạch, bốc thuốc. Thuốc uống đã nhiều mà bệnh Mỵ Nương vẫn không suy chuyển. Sau thừa tướng hỏi dò những người hầu hạ Mỵ Nương, mới biết là con mình ốm tương tư. Các lương y khuyên thừa tướng cho gọi anh lái đò đến.
Trương Chi được mời đến thăm Mỵ Nương. Chàng ta đội chiếc nón lá che mất khuôn mặt mình. Mỵ Nương năn nỉ mãi, phải ra lệnh, Trương Chi mới ngả nón ra. Nhưng khi nhìn thấy mặt Trương Chi, Mỵ Nương vỡ mộng, vì Trương Chi xấu xí quá. Nàng cho chàng ra về và từ đó không còn yêu hình bóng Trương Chi nữa. Về phần Trương Chi, từ khi trông thấy Mỵ Nương xinh đẹp, chàng ta thầm yêu nàng. Chàng tủi cho thân phận nghèo hèn của mình, buồn chán không thiết gì làm ăn nữa. Chàng hát: Kiếp này đã dở dang nhau,Thì xin kiếp khác, duyên sau lại lành. Trương Chi mang mối tình hận mà chết vì tương tư. Một dạo sau không ai còn nghe tiếng chàng hát trên sông nữa. Mỵ Nương lại nhớ tiếng hát, hỏi ra mới biết anh dân chài đã chết. Mỵ Nương sai đắp cho chàng một nấm mộ cao. Nhưng lạ thay, khi đào mộ lên, thịt xương Trương Chi đã tan rữa, duy chỉ có trái tim biến thành một khối ngọc sáng long lanh. Mỵ Nương sai người mang khối ngọc đẽo thành một cái ly nước. Một hôm, Mỵ Nương cầm chén rót nước, thì lạ thay, hình ảnh người đánh cá chèo thuyền hiện lên chậm chậm xoay quanh trong lòng chén. Tức thì tiếng hát năm xưa cũng văng vẳng như than, như trách. Mỵ Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống chén và tự nhiên chén ngọc tan ra thành nước.
Đến đây thì chúng ta hiểu rằng, bà mẹ hiến tạng tim cho người khác không vì hư danh hay vì tiền, đơn giản là bà mẹ muốn biết hình hài của người nhận trái tim con mình, một lần cũng đủ thỏa lòng. Không biết trái tim của con, giờ nằm trong lồng ngực người lạ, có nhận ra mẹ mình khi gặp lại không?
Hoàng Linh