Tin tức về biển đông và bài học “dại khờ” của nàng Mị Châu
Cái bất hạnh lớn nhất của dân tộc, đất nước có khi không phải do bom đạn của kẻ thù, mà đó là do “những thằng ngu bắt đầu yêu nước”!
Có thể ai đó cho rằng nói như vậy có phần nặng lời nhưng… một Bình Dương, một Bình Thuận hoang tàn đổ nát sau những lời kích động biểu tình chưa đủ hay sao mà nay những trái tim hồng lại như sôi sục trước những thông tin chưa được kiểm chứng về tình hình xung đột tại Bãi Tư Chính. Trên mạng xã hội lại rục rịch xuất hiện những lời kêu gọi xuống đường. FB của “Thái Văn Đường” – một kẻ đang trốn chui trốn nhũi bên tận Thái Lan đến tên gọi của Bãi Tư Chính còn không xác định được (gọi nhầm thành đảo) vậy mà cũng “trùm mền hô xung phong” kêu gọi biểu tình. Dù cho trước đó không lâu, Đường từng bị “Thảo Teresa” (thành viên nhóm “No-U Hà Nội) chiến hữu của y tẩy chay, bóc mẽ: “lời kêu gọi chỉ là của thằng ất ơ cào bàn phím hô xung phong đang ở tận Thái Lan. Muốn làm dự án đấu tranh kiếm tiền bằng máu người khác”.
Chúng ta đều thừa hiểu rằng chính trị không phải trò chơi con nít, một phút bốc đồng sẽ để lại hậu quả khôn lường. Trong lúc diễn biến liên quan đến chủ quyền quốc gia ngoài biển Đông đang nóng chúng ta càng cẩn phải cận trọng và tỉnh táo.
Bài học về sự cảnh giác và cái giá phải trả cho sự mất cảnh giác là vô cùng lớn. Nhớ lại chuyện xưa, tích cũ, câu nói của Rùa thần với An Dương Vương: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc đó”, đem vận vào thời cuộc hiện nay, lại càng thấy thấm thía. Thật xót xa cho người con gái xinh đẹp Mị Châu, vì nhẹ dạ mà vô tình giúp giặc rồi “trở thành giặc”, rốt cục rơi vào cảnh nước mất, nhà tan và tình yêu cũng không bao giờ giữ được.
Bạn muốn xuống đường phản đối Trung Quốc ư! Cứ tự nhiên! Nhưng nói thẳng luôn đó là cách làm thiếu tỉnh táo, không giúp ích gì cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc hiện nay, thậm chí còn phản tác dụng, phá hoại đường lối chủ trương của Đảng, phá hoại môi trường đầu tư lý tưởng của Việt Nam mà chúng ta đã dày công xây dựng.
Chúng ta là một nước nhỏ, cần tận dụng mọi cơ hội để vừa phát triển đất nước, vừa giữ vững được độc lập chủ quyền, lợi ích của quốc gia – dân tộc. Việc gây thù hằn với một dân tộc khác trong lúc này và cả mãi về sau chúng ta đều hoàn toàn bất lợi, không phản ánh chính xác tinh thần yêu nước, yêu chuộng hòa bình của con người Việt Nam. Yêu nước phải bằng “trái tim nóng và cái đầu lạnh”, đừng để như nàng Mị Châu năm nào, dại khờ “trái tim lầm chỗ để trên đầu” để rồi “nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”. Bởi vậy, mỗi chúng ta phải hết sức cảnh giác, một mặt kiên quyết đấu tranh với những suy nghĩa và hành động đi ngược lại lợi ích quốc gia – dân tộc nhưng mặt khác không để mắc mưu tự biến mình thành công cụ chống phá cho các đối tượng.
Tôi chia sẻ về lòng yêu nước theo cách nghĩ của riêng mình không phải để dạy bất kỳ ai yêu nước, mà tôi viết vì tôi trân trọng lòng yêu nước theo cách riêng của mỗi người Việt. Bạn có thể đồng ý hay không đồng ý, tôi vẫn luôn tôn trọng bạn.
Yêu nước không hẳn là cứ nhất định phải cầm súng để bắn vào một ai đó, vì nếu không được huấn luyện kỹ, cầm súng lên chưa chắc chúng ta đã kịp bắn ai, mà yêu nước là sáng suốt lựa chọn vị trí nào mình có giá trị nhất đối với đất nước. Nếu bạn nghĩ mình là một chiến sĩ can đảm, hãy tòng quân và cầm súng. Nếu bạn nghĩ mình có thể đóng góp về kinh tế, hãy xây dựng kinh tế. Mỗi mặt trận muốn thắng đều cần những “chiến sĩ” giỏi nhất. Chiến thắng thật sự và lâu dài đến từ sự kết hợp nhiều mặt trận chứ không chỉ riêng gì chiến trường.
Yêu nước không phải là thích thì mở miệng ra chửi đồng bào mình là hèn, là chỉ biết nói… yêu nước là giúp cho đồng bào mình hiểu thế nào mới thật sự là khôn ngoan, là dũng cảm, là hành động đúng đắn. Mỗi người chúng ta đều hiểu biết giới hạn, hãy khiêm tốn học hỏi lẫn nhau và kiên nhẫn chỉ bảo nhau. Nếu bạn muốn chửi ai đó, có lẽ nên chửi những kẻ đang muốn cướp nước mình.
Yêu nước không phải là đòi chiến tranh để cho “thằng nào đó” biết mặt người Việt không sợ chết, mà yêu nước là cố gắng góp phần làm cho đất nước đủ mạnh để chiến tranh không bao giờ có thể xảy ra trên quê hương mình. Để đến khi không còn lựa chọn nào khác buộc phải có chiến tranh, kẻ thù sẽ biết thế nào là sức mạnh của một dân tộc yêu hòa bình.
Yêu nước không phải là một tấm huân chương để trao cho người này hay tước của người khác, mà yêu nước là từng việc nhỏ bạn làm vì mình, vì người trong thời bình hay trong thời chiến, nghĩa là từng việc nhỏ bạn làm bắt đầu ngay từ hôm nay cho dù bạn là học sinh, sinh viên, kỹ sư, bác sĩ, chuyên viên, quản lý, thương nhân, doanh nhân, công nhân, nông dân, chiến sĩ,… bởi vì là ai đi nữa thì bạn cũng là NGƯỜI VIỆT NAM.
Văn Dân