Thương vụ MobiFone – AVG: Ai lỗ nhiều nhất?
Cho đến thời điểm hiện tại, dư luận vẫn chưa hết bàng hoàng về con số hối lộ được phanh phui ở tầm bộ trưởng. Người ta kháo nhau rằng trong vụ việc động trời này, người lỗ nhất là “anh Vũ cư sĩ” và người lãi nhiều nhất có lẽ là ông cựu Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son… nhưng từng đó đủ chưa?
Những người được xem “đàng hoàng” trong vụ làm ăn bất thành này là Chủ tịch HĐQT Mobifone Lê Nam Trà, Thành viên HĐQT Cao Duy Hải, Cựu Bộ trưởng Trương Minh Tuấn…đều tự nguyện nộp lại hàng triệu USD để khắc phục, giảm thiểu thiệt hại của nhà nước trong vụ án. Tất nhiên đâu đó người ta chửi rủa lên án ông Trương Minh Tuấn thế nhưng hành động nộp tiền để khắc phục hậu quả cho dù vì bất cứ mục đích gì cũng được xem là “dám làm dám chịu”.
Còn hơn người đã làm sai mà không dám khắc phục hậu quả của mình, đó là cựu Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son – người được xem là lời nhất trong thương vụ bạc triệu đô này. Bộ trưởng khai nhận 3 triệu và đưa cho cô con gái, nhưng chẳng hiểu như nào khi đối chất trước cơ quan điều tra thì con gái của anh khẳng định là không nhận đồng nào từ bố. Và cả đời làm quan, mà bộ trưởng chỉ có hơn 500 triệu đồng để khắc phục hậu quả thì hơi quá, chả có nhẽ 3 triệu USD kia nó có chân tự đi mất? Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, hạ hồi nó đi về đâu sẽ được cơ quan điều tra tiết lộ thôi!
Xét về nhân cách thì có lẽ bác Son phải cắp dép học tập anh Vũ cư sĩ. Bởi, anh Phạm Nhật Vũ ngay sau khi bị bắt về những sai phạm ở thương vụ này đã tích cực khắc phục hậu quả bằng cách trả lại tiền gốc lẫn tiền lãi cho nhà nước. Thậm chí nhiều khả năng ông ấy còn mất thêm mấy triệu đô tiền biếu xén cho các quan chức như ông Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn… Người ta thương anh Vũ cư sĩ vì đã mất đơn lại mất kép, giờ lại ngồi trong nhà lao.
Người ta cứ kháo nhau anh Vũ cư sĩ là người lỗ nhất trong thương vụ này, thế nhưng tiền nào của anh Vũ mà lỗ, thật ra người bị thiệt hại nhiều nhất là nhân dân. Hàng triệu USD cho các quan tham! Tiền này từ đâu nếu không phải từ xương máu của đồng bào tôi, những người khốn khổ đang chạy ăn từng bữa rã mồ hôi sôi nước mắt, gom từng đồng thuế dâng lên các quan. GDP đầu người Việt Nam đang ở mức chưa tới 2.600 USD/năm. Tức là một lần cầm phong bì nhẹ nhàng của một Bộ trưởng bằng đúng 1.000 đồng bào làm việc cật lực “theo cách tính mới”. 7.000 tỷ đồng những con số thốt ra nhẹ tênh thế nhưng để tạo ra nó cả triệu đồng bào tôi đã phải cật lực ngày đêm trong suốt bao nhiêu năm? Ai bù lại cho người dân? Hay lại đi vay rồi nợ công đổ lên đầu dân?
Tuy nhiên, không phải là việc tiền mất bao nhiêu, nhân dân phải gánh bao nhiêu bởi dù sao tiền bạc cũng là thứ vật chất mất rồi lại kiếm mà cái đáng lo nhất là người dân đang bị xói mòn niềm tin vào quan chức chính quyền của mình. Thật tởm lợm khi trong lúc thò bàn tay dơ bẩn nhận những đồng tiền phi pháp, thì bọn chúng vẫn lại leo lẻo lên giọng dạy đạo đức. Cái sợ khủng khiếp nhất, là nếu sự giả dối này không được ngăn chặn, nghiêm trị thì đến một lúc nào đó, ngay cả nói thật, nói rất thật, mang cả lòng dạ ra nói, người ta cũng không tin. Một đất nước mà mất đi niềm tin thì sẽ mất tất cả!
Người dân vừa bị mất tiền lại vừa mất niềm tin thì rõ ràng họ là người lỗ nhất trong phi vụ này rồi! Rất mong mỏi những ngọn lửa trong lò của bác Trọng tiếp tục rực cháy, bùng hơn nữa để có thể đủ sưởi ấm những trái tim nghi kị và đang xói mòn niềm tin sau những vụ việc này.
Lữ Khách