+
Aa
-
like
comment

Quan hệ Việt – Trung: Phải lấy đại cục làm trọng

09/08/2020 11:25

Năm 938, khi Ngô Quyền chiến thắng Quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng, giành lại độc lập cho đất nước ta thì trước đó nhân dân ta đã phải chịu kiếp sống của kẻ tôi đòi hơn 1000 năm Bắc thuộc. Kể từ đó đến nay đã trải qua 1082 năm với bao biến cố và thăng trầm của lịch sử; lúc hưng thịnh cũng như lúc suy tàn; có lúc là thù, lúc lại bạn. Tuy nhiên với những ai am tường về lịch sử của dân tộc có thể nhận thấy một điều rằng cha ông ta đã rất khôn khéo trong việc chung sống hòa bình với người Trung Quốc – người làng giềng phương Bắc khổng lồ! Chung sống hòa bình vì bách tính của Đại Việt chứ không phải là lệ thuộc Bắc phương.

Lịch sử dân tộc ta chưa bao giờ có khái niệm “sợ Trung Quốc”, có nghĩa là một khi họ dấy can qua, mang sức mạnh để uy hiếp, xâm lược thì các Triều đại phong kiến của ta đã lãnh đạo nhân dân đứng lên để bảo vệ sơn hà xã tắc, khẳng định với giặc phương bắc chân lý bất diệt “Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư”. Triều Tiền Lê và nhà Lý chống Tống; nhà Trần bình quân Mông Cổ; Lê Lợi, Nguyễn Trãi đánh thắng quân Minh lập nhà Hậu Lê; Vua Quang Trung đại phá quân Thanh; nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đập tan 60 vạn quân Trung Quốc tại biên giới phía Bắc năm 1979. Đó là những trận chiến long trời lở đất của quân và dân ta qua các thời kỳ khác nhau, làm cho giặc phương Bắc “chích luân bất phản, phiến giáp bất hoàn” khẳng định rằng “sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ”!

Tổ tiên ta đã rất tinh anh khi hiểu rõ rằng dù đến hàng triệu năm sau thì dân nước Nam ta và Trung Quốc vẫn sẽ là hàng xóm láng giềng, đó là điều bất biến! So về thế và lực thì chúng ta phải thừa nhận rằng họ mạnh hơn ta trên hầu hết các lĩnh vực ngoại trừ lòng yêu nước mà thôi! Vậy nên khi đánh thắng chúng rồi, các bậc tiền nhân cấp ngựa xe, thuyền bè, lương thảo cho chúng về nước, cử sứ thần qua hòa hiếu với chúng. Không phải là chúng ta đớn hèn mà đó là vì tiền nhân lấy đại cục làm trọng nên đem đại nghĩa để đối trọng với hung tàn, lấy chí nhân để loại trừ cường bạo. Mục đích cuối cùng là thái bình cho Tổ quốc, vì cuộc sống của bách tính nước Việt mà thôi! Vì sách động binh đao, gây thù chuốc oán không phải là hồng phúc cho muôn dân trăm họ!

Luận điệu xuyên tạc của trang “Việt Tân”.

Việt Nam ngày nay kế tục tiền nhân, Đảng và nhà nước ta luôn khôn khéo lựa chọn cho đất nước bước đi đúng đắn; với chính sách “viễn giao cận giao” chúng ta sẵn sàng làm bạn, là đối tác với tất cả các nước trên thế giới trên nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ, hợp tác cùng phát triển, thêm bạn bớt thù với mục đích chính là tạo môi trường thuận lợi cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, tất cả vì nhân dân Việt Nam. Trong đó, Trung Quốc là một trong những nước có mối quan hệ ngày càng phát triển với chúng ta; điều này thể hiện bằng Quan hệ đối tác chiến lược toàn diện Việt – Trung. Đây là mối quan hệ bình đẳng, sòng phẳng vì nhân dân hai nước, vì hòa bình, hợp tác của khu vực và trên thế giới; hoàn toàn khác so với luận điệu của bọn phản quốc khi chúng cho rằng Việt Nam lệ thuộc Trung Quốc, bán đất đai, biển đảo cho Trung Quốc và sẽ bị sát nhập vào Trung Quốc. Lợi dụng đại dịch Covid-19, các thế lực thù địch luôn kêu gọi bài Trung Quốc, khích động nhân dân biểu tình chống Trung Quốc. Nhân đây xin nói thẳng vài điều:

Một là, ngày 30/4/1975 khi nhân dân ta dưới sự lãnh đạo tài tình của Đảng Cộng sản Việt Nam đã thực hiện vẹn toàn lời di chúc thiêng liêng của Bác Hồ vĩ đại là “đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào!”, thu giang sơn của tổ tiên sau bao năm bị bọn ngụy quân, ngụy quyền hết bán cho Pháp lại dâng cho Mỹ. Kể từ đó đến nay, người Việt Nam đã “rũ bùn đứng dậy sáng lòa” để xây dựng một đất nước điêu tàn vì khói lửa của chiến tranh; người dân đói rét, thất học nhiều mà trở thành một đất nước được cả thế giới nể trọng! Giang Sơn muôn dặm không mất một tất cho Tây, cho Trung Quốc, vẫn đang đấu tranh để đòi lại Hoàng Sa (do chế độ cũ làm mất năm 1974) bằng luật pháp quốc tế chứ không phải là ở bên bờ Đại Tây Dương kêu gào chống Trung Quốc như bọn vong quốc nô thường làm, rõ là đám anh hùng bàn phím! Vậy thì Việt Nam bán nước cho Trung Quốc là bán cái gì?

Hai là, thực tế, chúng đã chống đối chế độ Cộng sản nhiều đời và nhiều lần trong lịch sử hiện đại. Chúng “trung thành” Pháp, Mỹ, Úc, Canada chứ không phải trung thành với nước Việt. Chúng yêu bản thân và vì lợi ích cá nhân hơn là yêu nước. Mục đích tối thượng của chúng là lật đổ Nhà nước Việt Nam để phục hận vì những lợi ích gắn liền với giặc ngoại xâm của chúng bị mất sạch sau khi Việt Nam thắng Mỹ. Chúng muốn trở về rửa hận, lấy lại những gì đã mất, tranh quyền giành ghế. Mối quan hệ phức tạp Việt – Trung chính là một trong những chiêu bài để chúng bám lấy và lợi dụng.

Ba là, sách động nhân tâm chống Trung quốc là chiêu bài nham hiểm của bọn lưu vong khi chúng muốn Việt Nam và Trung Quốc đánh nhau đến lưỡng bại câu thương để chúng “tọa sơn quan hổ đấu”, để chúng thừa nước đục thả câu. Lúc đó chúng là kẻ hưởng lợi trên cảnh điêu linh của đồng bào ta mà thôi! Thật ra chúng chẳng yêu thương gì dân ta đâu, suy cho cùng chúng muốn là sự mất ổn định dẫn đến chiến tranh nên thời gian qua chúng đi khắp hang cùng ngõ hẽm để moi thông tin, lợi dụng những vụ việc nhạy cảm trong nước được dư luận quan tâm, sau đó bịa đặt, xuyên tạc để đánh lừa dư luận, kích động nhân dân chống Trung Quốc mà thực chất là chống Đảng, nhà nước ta như kiểu lợi dụng việc xây dựng cao tốc Bắc – Nam, dự thảo Luật đặc khu kinh tế, sự cố môi trường biển ở Hà Tĩnh… và bây giờ là Covid-19.

Bốn là, chiến tranh xảy ra thì ngọc đá đều tan, đó không phải là cái phúc của xã tắc nhưng lại là món lợi ngàn năm có một của các thế lực thù địch và bọn phản động trong và ngoài nước vì đó là thời cơ để chúng hòng “lật đổ Đảng Cộng sản Việt Nam và chính quyền nhân dân”, rước ngoại bang vào nhà để thỏa mãn mưu đồ đã trở thành bản chất của chúng là bán nước cho giặc để được “vinh thân, phì gia”, ấm no cho chúng và gia tộc của chúng chứ chẳng bao giờ chúng nghĩ cho nước cho dân đâu! Trái lại, những kẻ ấy càng lợi dụng phá thêm, thậm chí mong muốn “Trung Cộng đánh thẳng vào Hà Nội giết sạch Việt Cộng” năm 1979. Bọn Fulro và bọn khủng bố tiền thân của “Việt Tân” đã nhân cơ hội chiến tranh đó mà “đục nước béo cò” đánh phá vào trong nước, đem tiền giả, ma túy, súng đạn vào khủng bố. Những kinh nghiệm từ lịch sử vẫn còn rành rành.

Năm là, đến hôm nay, nếu chiến tranh diễn ra thì cả Trung Quốc và Việt Nam đều chịu thiệt hại. Chúng ta sẽ chịu thiệt hại rất lớn về sức người sức của, kinh tế giảm sút mọi mặt, đời sống người dân sẽ bị ảnh hưởng nếu duy trì cuộc chiến lâu dài, chưa biết thắng thua. Chúng ta nên tranh thủ luật pháp quốc tế, sự ủng hộ của thế giới nhằm bảo vệ chủ quyền biển đảo, giữ gìn hòa bình và sự ổn định trong khu vực. Dù vậy, chúng ta vẫn sẵn sàng cầm súng chiến đấu nếu Trung Quốc nổ súng gây chiến tranh, đe dọa quyền lợi quốc gia và sự tồn vong dân tộc; tuy nhiên đó là biện pháp bất đắc dĩ, biện pháp cuối cùng khi không còn sự lựa chọn nào khác. Chúng ta luôn trân trọng hòa bình. Vì thế, ta không hy sinh và dùng chủ quyền đánh đổi hòa bình phụ thuộc. Những năm tháng chống Trung Quốc (1979-1992) đã cho chúng ta thấy rất rõ sự nhất quán trước sau như một, chúng ta vừa đánh để giành chủ quyền vừa tìm cách giữ cho nó trong sự kiểm soát, không để bất kỳ thế lực thứ ba nào lợi dụng, khoét sâu, kích động để leo thang cuộc chiến, cố gắng vãn hồi hòa bình, cố gắng tránh xung đột quy mô lớn. Đó là bài học lịch sử mà mỗi chúng ta cần nắm rõ để đập tan mưu đồ của bọn phản quốc!

Người xưa có câu “làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết mà lấy đại cục làm trọng”. Những người Việt Nam luôn lo đến cái lợi lớn nhất của đất nước, cái tổng thể chung, lâu dài, bền vững, không để những tiểu tiết làm hư đại sự, không vì muốn thỏa mãn những cảm tính, tự ái, không để bị kích động nhất thời mà làm hỏng chuyện lớn. Còn những kẻ chống đối, cơ hội chính trị, từng theo chân giặc vẫn luôn miệng tuyên truyền dối trá, nâng quan điểm về những cái gọi là “đại họa mất nước”, “Cộng sản bán nước cho giặc”, “Cộng sản đang bị Hán hóa”, “Việt Nam sẽ bị sát nhập vào Trung Quốc”; “đóng cửa biên giới với Trung Quốc”. Có một điều chắc chắn là nếu nước ta chuyển sang chống Trung Quốc như trong giai đoạn 1979-1992 thì chẳng bao giờ chúng theo ta chống Trung Quốc đâu. Vì vậy, chúng ta đoàn kết, thống nhất để lật bản mặt xấu xa và đê hèn của các tổ chức khủng bố như “Việt Tân” ở trong và ngoài nước.

Lão Chăn Bò

*Bài viết mang quan điểm và văn phong riêng của tác giả 

Bài mới
Đọc nhiều