‘Không đòi tiền nợ mua biệt thự vì vị trí ông Thanh quá cao’
Trả lời xét hỏi, bị cáo Trịnh Xuân Thanh khai không bàn bạc cùng bị cáo Hồng để tìm mua đất tại Tam Đảo mà vợ và em trai ông cùng một phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát thời điểm đó góp tiền mua.
Sáng 9-3, phiên tòa xét xử ông Đinh La Thăng (cựu chủ tịch HĐQT Tập đoàn Dầu khí Việt Nam – PVN) và 11 đồng phạm trong vụ án xảy ra tại dự án Ethanol Phú Thọ tiếp tục phần xét hỏi.
Ngoài thẩm vấn làm rõ những sai phạm liên quan chỉ định thầu, đại diện Viện kiểm sát cũng thẩm vấn các bị cáo cũng xét hỏi các bị cáo để làm rõ những thủ đoạn của Trịnh Xuân Thanh và đồng phạm trong việc dùng tiền dự án mua 3.400m2 đất rồi chuyển nhượng lòng vòng để hưởng lợi.
Theo cáo buộc, năm 2009 bị can Trịnh Xuân Thanh (chủ tịch HĐQT PVC) bàn bạc với bị can Đỗ Văn Hồng (giám đốc Công ty TNHH xây dựng Đào Viên) thành lập Công ty cổ phần đầu tư và xây lắp dầu khí Kinh Bắc (PVC Kinh Bắc).
Trong quá trình PVC Kinh Bắc thực hiện hợp đồng, ông Thanh bàn bạc với Đỗ Văn Hồng tìm mua đất để đầu tư xây dựng khu nghỉ dưỡng. Cả hai cùng đi khảo sát và đồng ý mua lô đất 3.400m2 tại thị trấn Tam Đảo (Vĩnh Phúc).
Trịnh Xuân Thanh và Đỗ Văn Hồng bàn bạc thống nhất phương án chỉ đạo PVC cho PVC Kinh Bắc tạm ứng 25 tỉ đồng để có tiền mua đất.
Để hợp thức số tiền 25 tỉ đồng dùng mua đất, ông Thanh và ông Hồng bàn bạc thống nhất chuyển tiền tạm ứng thành tiền góp vốn của PVC tại PVC Kinh Bắc.
VKS cáo buộc, với mục đích sở hữu khu đất 3.400m2, Trịnh Xuân Thanh đã đề nghị Đỗ Văn Hồng chuyển nhượng lại cho mình với giá 23,8 tỉ đồng.
‘Không đòi tiền nợ mua biệt thự vì vị trí ông Thanh quá cao’
Bị cáo Hồng khai nhận việc mua 3.400m2 đất tại thị trấn Tam Đảo, huyện Tam Đảo, Vĩnh Phúc sau đó chuyển nhượng lại cho gia đình Trịnh Xuân Thanh với số tiền 23,8 tỉ đồng. Đến nay gia đình ông Thanh đã chuyển trả 20,8 tỉ đồng, hiện vẫn còn nợ 3 tỉ đồng.
Trả lời lý do không đòi số tiền trên của VKS, bị cáo Hồng khai: “Tôi có đòi ông Trịnh Xuân Giới, bố ông Trịnh Xuân Thanh và ông ấy hứa sẽ trả làm 2 lần nhưng chỉ nói chuyện, không đòi bằng văn bản”.
Kiểm sát viên công bố lời khai của bị cáo Hồng tại cơ quan điều tra thể hiện bị cáo không dám đòi tiền Trịnh Xuân Thanh vì vị trí của người này quá cao.
“Khi đó, điều tra viên hỏi tôi sao không kiện đòi tiền hoặc áp dụng các biện pháp dân sự khác, tôi trả lời vị trí của ông Thanh cao nên tôi không kiện”, ông Hồng phân trần.
“Vậy tức bị cáo không dám đòi tiền Trịnh Xuân Thanh?” – kiểm sát viên hỏi. Ông Hồng khẳng định có đòi tiền ông Trịnh Xuân Giới nhưng không nghĩ đến việc đi kiện.
Trả lời về việc dùng tiền tạm ứng để thi công mang đi mua đất, bị cáo Hồng lý giải: “Việc chi tiêu doanh nghiệp hoàn toàn không có quy định rõ đồng nào mua cá, đồng nào mua rau. Bị cáo thực hiện hợp đồng với PVC bằng nguồn lực khác của công ty. Bị cáo chỉ sai khi không thực hiện hợp đồng”.
Trịnh Xuân Thanh phủ nhận bàn bạc việc mua đất
Trước đó, trả lời thẩm vấn, bị cáo Trịnh Xuân Thanh khai khi nắm được thông tin về dự án Ethanol Phú Thọ, PVC có công văn xin tham gia xây dựng, sau đó PVB thông báo đấu thầu công khai.
Tuy nhiên do các đơn vị kỹ thuật của PVC báo cáo không đạt một số tiêu chí mà hồ sơ yêu cầu đưa ra nên bị cáo Thanh ký văn bản đề nghị PVB thay đổi một số chỉ tiêu cho phù hợp.
“Thực tế thời điểm đó, không có bất cứ doanh nghiệp nào ở Việt Nam đạt đủ các yêu cầu đưa ra. Tôi có báo cáo lên tập đoàn về việc không thể làm với mức giá 59 triệu USD mà phải tầm trên 80 triệu, sau đó tôi phải làm kiểm điểm”, ông Thanh lý giải.
Bị cáo Thanh còn cho biết nếu không có chỉ đạo của lãnh đạo PVN thì PVC sẽ không làm dự án Ethanol Phú Thọ.
Liên quan đến hành vi dùng tiền dự án mua 3.400m2 đất tại Tam Đảo, bị cáo Thanh khai không bàn bạc với Đỗ Văn Hồng để mua đất.
“Năm 2010, khi ông Hồng làm Công ty PVC Kinh Bắc thực ra chỉ là công ty liên kết, ông có nói chuyện định đầu tư resort ở Tam Đảo để bán, kinh doanh. Tôi có nói họ đầu tư đi tôi mua một căn. Sau đó ông Hôngg ông làm chứ không có liên quan gì đến tôi cả, tại vì không phải xin ý kiến tôi.
Trong quá trình làm, không biết vì sao lại bảo tôi chỉ đạo mồm cho ai ứng tiền là hoàn toàn không có chuyện đấy”, ông Thanh khai.
Bị cáo Thanh tiếp tục khai đến năm 2016, khi lên Tam Đảo chơi biết việc công ty của Hồng gặp khó khăn chưa triển khai được dự án nên mới nói vợ mình huy động bạn bè mua giúp hoặc giới thiệu.
Theo lời khai của ông Thanh tại tòa, những người góp tiền mua là vợ mình cùng ông Đỗ Chí Thanh (phó tổng Tập đoàn Dầu khí Việt Nam), ông Trịnh Xuân Tuấn (em ruột bị cáo) và một phó tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát.
“Tôi không quan tâm chuyện đấy từ đấy đến tận bây giờ. Với vị trí của tôi, tôi có lấy tiền của ông Hồng thì việc gì phải nợ. Bảo mày đưa tao 5 tỉ không ai biết”, ông Thanh khai.
Về việc thành lập Công ty Mai Phương để chuyển nhượng lòng vòng khu đất trên, bị cáo Trịnh Xuân Thanh, khai do vợ mình đứng ra mua bán nên “có bảo lập công ty mà làm”.
“Sau đó vợ tôi có thành lập Công ty Mai Phương, bố tôi đứng tên”, ông Thanh nói.
“Công ty Mai Phương nhận chuyển nhượng từ công ty Kinh Bắc bao nhiêu tiền?”, VKS hỏi.
“Tôi không biết, mua bán thì vợ tôi và anh Hồng, tôi chỉ biết không có nợ nần gì”, ông Thanh trả lời.
Theo cáo trạng để thực hiện việc chuyển nhượng khu đất, Trịnh Xuân Thanh đã thành lập Công ty Mai Phương và nhờ bố đẻ là ông Trịnh Xuân Giới đứng tên chủ sở hữu. Sau đó, Đỗ Văn Hồng đã ký hợp đồng chuyển nhượng thửa đất 3.400m2 cho Công ty Mai Phương.
Tuy nhiên, Trịnh Xuân Thanh đã lợi dụng chức vụ chủ tịch HĐQT PVC, có sự chi phối ảnh hưởng đến hoạt động của PVC Kinh Bắc nên chỉ trả tiền mua thửa đất trên 20,8 tỉ còn 3 tỉ không trả.
Đến nay trên hệ thống sổ sách kế toán của PVC Kinh Bắc vẫn hạch toán số tiền 3 tỉ đồng là khoản phải thu của Công ty Mai Phương.
Sau khi nhận chuyển nhượng từ PVC Kinh Bắc, ông Trịnh Xuân Giới tiếp tục chuyển nhượng toàn bộ Công ty Mai Phương gồm cả thửa đất trên cho vợ của Trịnh Xuân Thanh là bà Trần Dương Nga.
Đến tháng 6-2016, vợ Trịnh Xuân Thanh tiếp tục chuyển nhượng công ty cho ông Kiều Đào Lâm (trú Vĩnh Phúc) với giá 45 tỉ đồng.
Thân Hoàng – Danh Trọng