Nỗi đau của những người vợ lính
Khi quyết định gắn bó cuộc đời với người lính là họ đã chấp nhận những thiệt thòi về mình. Là vợ lính, họ quen với việc vượt cạn một mình, chăm con ốm một mình, quen với những bữa cơm vắng tiếng cười của chồng, quen với những đêm đông giá lạnh vò võ trên chiếc giường rộng thênh thang…
Là vợ lính, thường trực nỗi lo mỗi khi chồng đi công tác giữa mưa bão hay những nhiệm vụ đặc biệt không thể tiết lộ với người thân. Là vợ lính nghĩa là luôn đối mặt với những bất trắc có thể xảy ra với chồng mình. Nhưng đón nhận nỗi đau góa bụa, hẳn họ không bao giờ nghĩ tới.
Đất nước đã đi qua chiến tranh nhưng cuộc chiến của những người lính đâu đã kết thúc. Trên đôi vai họ là bình yên Tổ quốc, là sự an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân. Để lại người vợ yếu mềm, những đứa con thơ dại họ sẵn sàng lao vào những nơi nguy hiểm nhất…
Nỗi đau không thể nói nên lời của những người vợ lính – những người vợ phải chịu cảnh góa bụa khi chồng hi sinh giữa thời bình.
Khi những thi thể được đưa lên khỏi đống bùn đất kia cũng là khi những hi vọng tắt hẳn. Những người vợ lịm đi trong nỗi đau mất chồng. Chồng họ – những người lính không trở về giữa thời bình.
Nỗi đau không dễ gì nguôi ngoai nhưng rồi họ vẫn phải gượng dậy. Trên đôi vai họ là bố mẹ già yếu, là những đứa con thơ dại. Từ nay, họ vừa làm mẹ, vừa làm cha, thay chồng gánh trọng trách chăm lo cho gia đình.
Từ nay, sẽ không còn những dòng tin nhắn của chồng, không còn những cái ôm siết thật chặt đầy gửi gắm mỗi khi anh lên đường. Từ nay, là những trống trải trong căn phòng từng mặn nồng hương lửa, là chiếc giường trống trải phía anh nằm.
Sẽ không còn những bó hoa, những tấm thiệp cho những ngày đặc biệt. Tất cả hóa thành kỷ niệm nhói đau.
Ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10, hàng triệu phụ nữ sẽ hạnh phúc đón nhận những bó hoa từ chồng, từ con. Riêng họ, nỗi đau vẫn đè nặng trên vành khăn trắng. Sẽ không còn đóa hoa nào từ người chồng dành cho họ, hôm nay và những ngày lễ sau này…
Trần Cảnh Trang