Nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm đột ngột qua đời
Thêm một tin gây sốc cho giới văn nghệ năm nay, nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm – tác giả bài thơ ‘Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu’ – qua đời chiều 20-4 ở nhà riêng tại Hà Nội.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa – phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam – cho biết người vợ đầu của nhà thơ Hoàng Nhuận Cầm là bà Thanh Tú đã xác nhận tin buồn với ông.
Hoàng Nhuận Cầm đột ngột qua đời vào chiều nay. Khi người thân về đến nhà, ông đã mất. Gia đình chưa rõ nguyên nhân cái chết của ông nhưng cho biết ông mắc bệnh phổi nhiều năm nay.
Nhà thơ Trần Đăng Khoa đánh giá Hoàng Nhuận Cầm là một nhà thơ nổi tiếng, xuất sắc với những bài thơ tình gắn với học sinh, sinh viên, được nhiều thế hệ bạn đọc yêu thích như Và lúc ấy thì em đến nhé, Chiếc lá đầu tiên, Vào mặt trận lúc mùa ve đang kêu, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, Viên xúc xắc mùa thu…
Trong đó ông Khoa đặc biệt thích bài thơ Và lúc ấy thì em đến nhé, một bài thơ tình đẹp thời chiến tranh.
Ngoài thơ, ông còn sáng tác kịch bản phim như Đêm hội Long Trì, Hà Nội mùa Đông năm 46, Mùi cỏ cháy, Nhà tiên tri. Trong đó, kịch bản Mùi cỏ cháy giúp ông đoạt giải Biên kịch xuất sắc tại Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 17.
Với Trần Đăng Khoa, thơ của Hoàng Nhuận Cầm “đẹp như làn sương bay trên thảm cỏ ban mai”.
Từng nhiều lần đi nói chuyện văn thơ và đọc thơ cùng Hoàng Nhuận Cầm, ông Khoa rất ấn tượng về sự nhiệt tình, sôi nổi và thông minh của nhà thơ “bác sĩ Hoa Súng”.
“Anh lúc nào cũng bùng cháy như nhập đồng. Anh nói rất tâm huyết, rất hấp dẫn bởi trí thông minh và tình cảm sôi nổi. Anh mất đi khi còn đang sung sức sáng tác là một tổn thất lớn cho thi đàn Việt Nam”, phó chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam nói.
Hoàng Nhuận Cầm sinh năm 1952 ở Hà Nội, là con trai nhạc sĩ Hoàng Giác. Tên ông – Hoàng Nhuận Cầm được ông nội đặt cho ông, có nghĩa là “Cây đàn vàng”, như một sự gửi gắm mong ước ông sẽ trở thành nhạc sĩ giống cha – nhạc sĩ Hoàng Giác.
Từng chiến đấu ở Quảng Trị, ông là đại diện của một thế hệ học sinh, sinh viên ra trận. Năm 1975, ông trở lại học nốt chương trình đại học.
Ông từng làm việc cho Hãng Phim truyện Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam, lập hãng phim tư nhân cũng như tham gia đóng phim như vai anh chàng chăn lợn lai giống nát rượu trong phim Mảnh đời của Huệ nổi tiếng trên truyền hình những năm 1990, vai nhà thơ trong phim truyền hình Số đỏ của đạo diễn Nhuệ Giang mới đây.
Đặc biệt, “vai” bác sĩ Hoa Súng trong chương trình Gặp nhau cuối tuần của VTV3 gần gũi với khán giả tới mức trở thành tên của ông trong lòng công chúng.
Chiếc lá đầu tiên
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu
Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu
Lời hát đầu xin hát về trường cũ
Một lớp học buâng khuâng màu xanh rủ
Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm
Nỗi nhớ đầu anh nhớ về em
Nỗi nhớ trong tim em nhớ về với mẹ
Nỗi nhớ chẳng bao giờ nhớ thế
Bạn có nhớ trường, nhớ lớp, nhớ tên tôi
“Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi
Với lại bảy chú lùn rất quấy!”
Mười chú chứ, nhìn xem, trong lớp ấy
(Ôi những trận cười trong sáng đó lao xao)
Những chuyện năm nao, những chuyện năm nào
Cứ xúc động, cứ xôn xao biết mấy
Mùa hoa mơ rồi đến mùa hoa phượng cháy
Trên trán thầy, tóc chớ bạc thêm
Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên
Hết thời cầm dao khắc lăng nhăng lên bàn ghế cũ
Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ
Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi
Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng hẹn hò chìa tay vẫy mãi
Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.
***********
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào – nếu chán – gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi…
(Nguồn: Hoàng Nhuận Cầm, Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến, NXB Hội nhà văn, 2007)
THIÊN ĐIỂU