Mặc định 39 người Việt là nạn nhân ở Anh là tàn ác với đồng bào mình!
Suốt những ngày qua cả thế giới và Việt Nam sôi sục thông tin về vụ 39 người tử vong ở Anh. Đã có những gia đình gửi đơn xin xác nhận có thể con em họ có mặt trong chuyến đi tử thần này; Đã có những dòng tin nhắn được cho là của nạn nhân gửi cho gia đình… Thế nhưng, tất cả những điều ấy có chứng minh được rằng 39 nạn nhân đó đều là người Việt? Hay chăng một số ít trong 39 nạn nhân là người Việt ?
Những ngày qua theo dõi dư luận tôi cảm thấy có lẽ chúng ta đang mặc nhiên công nhận 39 nạn nhân đó đều là người Việt. Không, chưa có một thông tin chính thức nào công nhận điều đó! Cơ quan cảnh sát Anh vẫn đang tiến hành điều tra trong vòng bảo mật. Đại sứ quán Việt Nam tại Anh vẫn đang theo dõi tình hình, phối hợp chặt chẽ, làm việc với các cơ quan liên quan phía Anh để xác nhận danh tính nạn nhân. Và thậm chí, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh đã khẳng định chưa có thông tin chính xác nào về việc 14/39 người chết trong container ở Anh là người Nghệ An. Vậy thì tại sao chúng ta lại mặc định 39 nạn nhân kia là đồng bào mình?
Một vài người mải miết tranh cãi rằng ai có lỗi trong sự ra đi này. Nào là vì đất nước nghèo nàn, vì thảm họa môi trường, vì nạn tham nhũng nên mới có những lớp người sẵn sàng dấn thân để tìm một tương lai tươi sáng hơn, những mong đổi đời nhưng rồi kết thúc nó trong một thùng container tăm tối lạnh lẽo trên đất khách. Cô độc, không gia đình, không có ai… Nào là vì chính bản thân những người đã phó thác cuộc đời mình trong hành trình tử thần này. Chính lòng tham, sự mù quáng đã khiến họ chấp nhận đánh đổi cuộc đời mình vào canh bạc có thể phải trả giá bằng tính mạng…
Thế nhưng, tôi tự hỏi chúng ta đổ lỗi, tranh luận trong trường hợp này để được gì? Để thể hiện sự “chính nghĩa” trong khi cho đến thời điểm hiện tại chưa biết 39 người đó có phải là đồng bào mình không hay có bao nhiêu đồng bào mình trong số đó? Để thể hiện lòng xót thương trong khi người chịu nỗi đau lớn nhất là cha mẹ nạn nhân vẫn không ngừng chịu đựng sự phán xét từng ngày từng giờ? Hay chăng chỉ để thỏa mãn những suy nghĩ, lập trường cá nhân của mình?
Cho tới thời điểm này, tôi vẫn tin rằng mặc dù cha mẹ những người báo con mình có thể mất tích kia đã lập bàn thờ thế nhưng sâu thẳm trong họ vẫn tồn tại niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng đó là sự nhầm lẫn. Rằng con của họ vẫn sống sót đâu đó trên nước Anh nhưng không thể liên lạc với gia đình. Và chính tôi cũng có niềm tin như vậy! 1 ngọn lửa nhỏ trong tim mỗi người cũng đủ xóa tan đi bầu không khí tăm tối đang bao trùm cả nước và đủ để cho gia đình những nạn nhân kia có thêm động lực để thoát khỏi sự tuyệt vọng và đau thương! Bởi hôm nay họ sống mà như đã chết! Vậy nên nếu không giúp ích gì thì đừng mặc định rằng con em họ là nạn nhân trong số 39 người đó. Việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ có thể là chờ đợi và chờ đợi!
Thu An