+
Aa
-
like
comment

Huyền thoại về những phi công Không quân Việt Nam từ chối… nhảy dù

18/02/2021 05:18

Người ta đã “hoạch toán vui” giá đào tạo phi công tính bằng cân nặng số vàng tương đương với trọng lượng cơ thể chính người phi công. Trên thực tế, mỗi người phi công thậm chí còn quý giá hơn số vàng đó nhiều lần.

Đầu tiên là cú hạ cánh lịch sử, trong trận không chiến đầu tiên giữa Không quân Việt Nam và Không lực Mỹ diễn ra vào ngày 3/4/1965. Các máy bay cường kích A-4 được các tiêm kích F-8E hộ tống, cất cánh từ hàng không mẫu hạm ngoài biển Đông tiến vào đánh phá cầu Tào, cầu Đò Lèn và cầu Hàm Rồng.
Hai biên đội tiêm kích MiG-17A của Không quân Nhân dân Việt Nam được lệnh cất cánh. Biên đội 1 do Đại úy Trần Hanh chỉ huy, làm nhiệm vụ nghi binh kéo giãn đội hình máy bay Mỹ, để biên đội hai do Trung úy Phạm Ngọc Lan dẫn đầu tấn công.
Sau 30 phút không chiến, 2 chiếc F-8E đã bị bắn hạ. Và người bắn rơi máy bay Mỹ đầu tiên là phi công Phạm Ngọc Lan. Ông cũng là phi công đầu tiên của Việt Nam từ chối nhảy dù. Trên đường về anh phát hiện một chiếc F-8E chạy lạc đội hình, đang ‘ngơ ngáo’ giữa trời.
Tình thế ‘ngon ăn’, Phạm Ngọc Lan quyết định tăng tốc đuổi theo. Sau khi tiêu diệt đối thủ thì chiếc MiG không còn đủ nhiên liệu trở về sân bay. Sở chỉ huy đã yêu cầu nhảy dù, nhưng Phạm Ngọc Lan đã xin phép được tính toán giây lát và đã có một cú hạ cánh ngoạn mục, cho máy bay trượt bụng theo thảm ruộng ngô bên bờ sông Đuống.
Cú hạ cánh đó mang ý nghĩa rất lớn. Đây là cuộc không chiến đầu tiên giữa một lực lượng không quân non trẻ với một lực lượng không quân nhà nghề; các nhà quan sát phương Tây đã phải ngậm ngùi bình luận “Sau khi bắn hạ 3 chiến đấu cơ F-8E của Mỹ, các máy bay của Việt đã hạ cánh an toàn”.
Đây là niềm cổ vũ rất lớn, gây một tâm lí hoang mang cho các phi công Mỹ. Nếu hôm đó ông nhảy dù, máy bay sẽ lao xuống đất bốc cháy, tỉ số trận đấu sẽ không phải là 0-3, mà phương Tây sẽ lờ đi việc tiêm kích của ta rơi do hết xăng, cho rằng đây là thành tích bắn hạ của Không quân Mỹ như một cách “chữa ngượng”.
Thứ hai là cú bạt gió giữa trùng khơi, để bảo vệ đất nước, Việt Nam đã mua dòng máy bay tiêm kích hiện đại nhất thế giới. Những phi công tiêm kích xuất sắc nhất được tuyển chọn để khai thác, sử dụng khối tài sản lớn này. Và những gì các phi công tiêm kích Việt Nam đang thể hiện đã không phụ lòng tin của nhân dân.
Ngày 9/4/2011, biên đội tiêm kích Su-30MK2 của Trung đoàn 935, do Trung tá Phi đội trưởng Nguyễn Xuân Tuyến chỉ huy, nhận nhiệm vụ bay tuần tiễu quần đảo Trường Sa. Khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, cách đất liền 600km, đèn báo nguy trên máy bay của Nguyễn Xuân Tuyến bật sáng.
Đồng hồ báo áp suất dầu của động cơ trái đã tụt về 0, người bay phía sau thông báo có khói đen phụt ra từ động cơ. Nguyễn Xuân Tuyến tắt ngay động cơ trái, lực gió rất mạnh xô chiếc tiêm kích chỉ còn một động cơ nghiêng ngả giữa trời. Cảnh báo “Nhảy dù!” bằng giọng nói trên máy bay phát ra. Khi gặp lệnh này, nếu phi công không có bản lĩnh rất dễ bị rối trí.
Nguyễn Xuân Tuyến đã “chống lệnh nhảy dù” của máy báo tự động, vì tự tin rằng, tình huống vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Anh xin phép Sở chỉ huy được đổi hướng bay về sân bay dự bị cách 400km. Trong gió lớn, “chú thiên nga Su-30MK2” vẫn ngoan cường bạt gió hướng về đất liền.
Cách sân bay Phan Rang 139km, nó từ từ hạ độ cao. Hạ cánh bằng một động cơ cực kì nguy hiểm vì nguy cơ xóc nẩy, lệch đường băng, va chạm… Nhưng với kinh nghiệm của người có trên 1500 giờ bay, phi công Nguyễn Xuân Tuyến đã bình tĩnh điều khiển chiếc tiêm kích có giá 60 triệu USD tiếp đất thành công.
Với thành tích này Trung tá Nguyễn Xuân Tuyến được tặng thưởng Huân chương chiến công hạng 3, được bổ nhiệm chức Trung đoàn phó và sau đó được thăng làm Trung đoàn trưởng 935 với quân hàm Thượng tá.
Thứ ba là cú vọt mình trong lửa cháy, 9 giờ 50 phút ngày 2/10/2007, phi công Đào Quốc Kháng nhận lệnh bay chuyến thứ hai trong ngày. Nhưng vừa cất cánh khỏi đường băng 20m, anh bỗng thấy máy bay rung bần bật và ngoắt lệch sang phải với một lực níu ghê gớm, suýt nữa thì va vào chiếc của người bạn bay cùng.
Trong tai nghe vang lên tiếng thông báo bằng tiếng Nga: “Cháy động cơ bên phải” và các loại đèn báo nguy đồng loạt bật sáng. Đào Quốc Kháng tắt động cơ bên phải, ngắt đường dầu và ấn nút dập lửa. Đèn báo cháy vẫn sáng cùng với lệnh “Nhảy dù!”. Nhưng không ấn nút bung dù, Đào Quốc Kháng ấn nút tăng lực động cơ, cho máy bay vót lên độ cao 1000m.
Theo thiết kế tính toán, sau 8-10 giây đèn báo cháy động cơ bật sáng, máy bay có thể bị nổ thùng chứa nhiên liệu. Điều này thì Đào Quốc Kháng đã thuộc lòng, nên anh nhấn nút xả hết dầu cách sân bay 13km và lái chiếc tiêm kích hết xăng quay lại đường băng bằng quán tính như tàu lượn. Chiếc Su-27 mang theo một đuôi lửa, lướt về sân bay trong nỗi lo lắng của hàng trăm người.
Máy bay vừa tiếp đất, Đào Quốc Kháng bình tĩnh thả dù phanh, đưa máy bay cách xa khu vực đông người, đỗ lại, bật nắp buồng lái. Lúc này anh nghe rõ tiếng lửa cháy xèo xèo cùng tiếng còi hú rầm rĩ của xe cứu thương, xe chữa cháy. Anh tụt khỏi máy bay chạy ngay lại giằng chiếc vòi rồng trong tay chiến sĩ cứu hỏa để dập lửa.

13

Lửa tắt, những cánh tay lực lưỡng nâng Đào Quốc Kháng lên cùng những lời hò reo vang rội dành cho người đã cứu chiếc chiến đấu cơ trị giá 30 triệu USD khỏi tan tành trong chốc lát.
Với chiến công này, Đào Quốc Kháng được đề bạt thăng quân hàm trước niên hạn từ Trung tá lên Thượng tá, đồng thời được tặng thưởng Huân chương chiến công hạng 3. Nguồn ảnh: TH.

Thái Hoà

Bài mới
Đọc nhiều