Cái ôm nghẹn ngào của sự tri ân
Vừa qua, trên địa bàn quận Cầu Giấy (Hà Nội), một vụ hỏa hoạn kinh hoàng đã xảy ra. Căn nhà 6 tầng lọt thỏm trong một con ngõ nhỏ giữ lòng thủ đô bỗng chốc trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi trong tâm trí những người xung quanh nó. May mắn thay, không có thiệt hại về người trong vụ cháy lần này. Và thật ấm áp thay, khi hình ảnh mà ta đươc thấy không phải là những giọt nước mắt tiễn đưa, mà là cái ôm nghẹn ngào của sự tri ân của những người thoát nạn dành cho các chiến sĩ phòng cháy, chữa cháy.
Từ đầu năm đến nay, báo chí và dư luận cả nước đã luôn phải đón nhận những tin tức không may liên quan đến cháy. Theo thống kê từ Cục Cảnh sát PCCC-CNCH, chỉ riêng hai tháng 07 và 08/2022 đã có hơn 150 vụ cháy, 16 người chết, 10 người bị thương và thiệt hại về vật chất lên đến 100 tỷ đồng. Do đó, có thể thấy, cứ mỗi một vụ cháy diễn ra, gánh nặng lại một lần nữa đặt trên vai những chiến sĩ phòng cháy, chữa cháy.
Khác với các tình huống nghiệp vụ trong ngành, những vụ cháy đã xảy ra thì bất luận thế nào cũng sẽ có ít nhiều thiệt hại. Tính chất đặc biệt của “cuộc chiến” này khiến cho sự vào cuộc của các chiến sĩ chữa cháy càng thêm phức tạp, họ phải giành lấy “cái còn trong cái đã mất”. Bởi không ít lần, họ đã buộc phải nhìn thấy sự phá sản của một công ty nào đó, là gương mặt thất thần của những gia đình có người thân tử nạn hay bi kịch hơn là đồng đội mình gục chết trên tay. Thành công lớn nhất của người chiến sĩ là cái ôm nghẹn ngào khi không một ai bị bỏ lại sau cánh cửa đang ngùn ngụt cháy.
Hình ảnh lay động bao trái tim người Việt vừa qua về trận cháy kinh hoàng ở Hà Nội đã một lần nữa khẳng định nguồn sức mạnh lớn nhất trên đời không gì khác hơn ngoài sự cảm thông và chia sẻ. Một cái ôm thấu hiểu, một cái ôm vỗ về, động viên giữa những con người hoàn toàn xa lạ giữa cơn bĩ cực thật sự quý giá vô cùng. Giữa lằn ranh mong manh của sự sống và cái chết, giữa sự bạo tàn của lửa vẫn ngời lên sự dịu mát của tình người. Hình ảnh người chiến sĩ bất chấp hiểm nguy, xông vào nơi đang xảy ra cháy, nổ, chiến đấu với “giặc lửa” trong tình huống có thể bị tường sập, thiếu oxy… để cứu người, cứu tài sản, nhanh chóng dập tắt đám cháy luôn là hình ảnh đẹp trong lòng người dân. Và ngược lại, hình ảnh những người dân dũng cảm tham gia chữa cháy, đóng góp tài sản, phương tiện của gia đình để chiến sĩ chữa cháy làm nhiệm vụ cũng thật ấm áp, nghĩa tình.
Mạng sống – thứ “tài sản” vô giá ấy được những người chiến sĩ chữa cháy nâng niu từng chút một. “Không một ai bị bỏ lại trong đám cháy” không chỉ là phương châm, lý tưởng sống mà đã trở thành một phần trách nhiệm khi họ khoác lên mình trang phục của ngành. Nhà cửa, vàng bạc có thể tìm lại được nhưng người mất rồi thì đánh đổi bao nhiêu cũng không mang về được. Rồi đây, trên những con đường sầm uất của các đô thị, trên những bức tường đã được sơn phủ đi màu cháy xém, sẽ chẳng còn ai nhớ lấy đã từng có một vụ cháy nơi đây. Nhưng, duy chỉ có một thứ vẫn trường tồn theo năm tháng, ghi tạc vào tâm hồn của những người đã từng chứng kiến, hình ảnh dũng cảm, anh hùng của những chiến sĩ chữa cháy.
Xin một lần nữa được cảm ơn các anh, người chiến sĩ phòng cháy, chữa cháy. Cảm ơn các anh vì đã cho chúng tôi có được một cơ hội để tri ân và ngưỡng vọng. Và thật may mắn cho biết bao phận người được các anh cứu sống.
Khánh Đăng