Bức thư viết bằng mực hòa quyện với nước mắt của Phu nhân Tổng Bí thư Lào gửi Phu nhân Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
“Bức thư mà em đang viết đây thực sự là bức thư được viết bằng mực hòa quyện với nước mắt của em. Em không chắc rằng có được đi cùng với đoàn của anh Thongloun Sisoulith sang dự lễ viếng, lễ truy điệu anh Trọng hay không, trong trường hợp em không được sang, em sẽ nhờ anh Thongloun Sisoulith trao thư này trực tiếp cho chị”…
Chị Mận kính mến!
Hôm nay (ngày 19 tháng 7), khi vừa về đến nhà, anh Thongloun Sisoulith ( Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Lào – PV ) bước đến gần em với sắc mặt buồn rầu và cất giọng nói khác thường: “Naly ơi, anh vừa nhận được tin anh Nguyễn Phú Trọng mất, anh đã rời xa chúng ta rồi”.
Chị Mận ơi, trong giây phút đó em thật sự đứng tim, không thể nói nên lời và em không thể cầm được nước mắt, anh Thongloun Sisoulith đã ôm em vỗ nhẹ vào lưng và an ủi rằng: “Anh cũng rất đau buồn và thương tiếc khi nhận được báo cáo khẩn từ Hà Nội, em hãy bình tĩnh và mạnh mẽ…anh Trọng đã ra đi một cách thanh thản, anh ấy đã nhắm mắt đi xa trong niềm tiếc thương và đau buồn vô tận của nhân dân cả nước Việt Nam…”.
Chị Mận thân mến ơi, tất cả người dân Việt Nam và người Lào đều biết đến tên tuổi anh Trọng, là một người đã cống hiến không biết mệt mỏi trọn cuộc đời của mình cho đất nước và nhân dân Việt Nam cho đến hơi thở cuối cùng.
Trong suốt nhiều năm qua, trên cương vị lãnh đạo của mình, mặc dù nhiệm vụ công việc hàng ngày ở Việt Nam rất nặng nề (trăm công nghìn việc) nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm và nhớ đến đất nước Lào và người dân Lào. Anh ấy đã giúp đỡ nước Lào chúng em rất nhiều cả về trí tuệ, bài học kinh nghiệm và cả về vật chất…
Anh Trọng luôn nói rằng “giúp bạn là tự giúp mình”, anh Thongloun Sisoulith từng kể cho em nghe về điều này và nhiều điều nữa về tình cảm của anh Trọng đối với lãnh đạo Lào và đối với nhân dân Lào, đặc biệt là đối với cá nhân anh Thongloun.
Chị Mận thân mến!
Em còn nhớ những kỷ niệm trong các dịp được đón tiếp anh Trọng và chị Mận tại Lào, chúng ta ngồi chung máy bay, ngồi chung xe và có cuộc trò chuyện hết sức thân mật và nồng ấm; và trong những chuyến thăm Việt Nam của anh Thongloun Sisoulith, em cũng luôn nhận được sự đón tiếp thân tình của chị, trong các cuộc làm việc và hội đàm của anh Thongloun Sisoulith với anh Trọng, chị Mận cũng luôn gửi lời thăm hỏi đến em…em cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi anh Trọng và anh Thongloun Sisoulith làm việc hoặc ăn cơm cùng nhau và mỗi lần như vậy anh Thongloun Sisoulith đều đem tin vui từ chị Mận về cho em.
Chị Mận thân mến!
Mặc dù anh Trọng đã rời xa chúng ta nhưng mong rằng tình cảm gắn bó giữa chị em chúng mình sẽ mãi mãi tồn tại cùng với chúng ta và con cháu của chúng ta.
Chị Mận thân mến, em viết bức thư này cho chị với sự tiếc thương đến anh Trọng người đã khuất và với sự quan tâm lo lắng đến chị…
Trong suốt nhiều năm qua, trên cương vị lãnh đạo của mình, mặc dù nhiệm vụ công việc hàng ngày ở Việt Nam rất nặng nề (trăm công nghìn việc) nhưng anh ấy vẫn luôn quan tâm và nhớ đến đất nước Lào và người dân Lào. Anh ấy đã giúp đỡ nước Lào chúng em rất nhiều cả về trí tuệ, bài học kinh nghiệm và cả về vật chất…
Anh Trọng luôn nói rằng “giúp bạn là tự giúp mình”, anh Thongloun Sisoulith từng kể cho em nghe về điều này và nhiều điều nữa về tình cảm của anh Trọng đối với lãnh đạo Lào và đối với nhân dân Lào, đặc biệt là đối với cá nhân anh Thongloun.
Chị Mận thân mến!
Em còn nhớ những kỷ niệm trong các dịp được đón tiếp anh Trọng và chị Mận tại Lào, chúng ta ngồi chung máy bay, ngồi chung xe và có cuộc trò chuyện hết sức thân mật và nồng ấm; và trong những chuyến thăm Việt Nam của anh Thongloun Sisoulith, em cũng luôn nhận được sự đón tiếp thân tình của chị, trong các cuộc làm việc và hội đàm của anh Thongloun Sisoulith với anh Trọng, chị Mận cũng luôn gửi lời thăm hỏi đến em…em cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi anh Trọng và anh Thongloun Sisoulith làm việc hoặc ăn cơm cùng nhau và mỗi lần như vậy anh Thongloun Sisoulith đều đem tin vui từ chị Mận về cho em.
Chị Mận thân mến!
Mặc dù anh Trọng đã rời xa chúng ta nhưng mong rằng tình cảm gắn bó giữa chị em chúng mình sẽ mãi mãi tồn tại cùng với chúng ta và con cháu của chúng ta.
Chị Mận thân mến, em viết bức thư này cho chị với sự tiếc thương đến anh Trọng người đã khuất và với sự quan tâm lo lắng đến chị…Bức thư mà em đang viết đây thực sự là bức thư được viết bằng mực hòa quyện với nước mắt của em. Em không chắc rằng có được đi cùng với đoàn của anh Thongloun Sisoulith sang dự lễ viếng, lễ truy điệu anh Trọng hay không, trong trường hợp em không được sang, em sẽ nhờ anh Thongloun Sisoulith trao thư này trực tiếp cho chị.
Chị Mận thân mến!
Trong không khí đau buồn và tiếc thương vô hạn trước sự ra đi của anh Trọng, em xin cầu nguyện cho hương linh của anh hãy sớm siêu thoát trở về cõi vĩnh hằng. Và đối với chị, em xin chị luôn giữ gìn sức khỏe, sống lâu thật lâu cùng con cháu và cùng đất nước.
Thân mến
Naly SISOULITH